Chương 24

Sau Khi Mất Trí Nhớ Dazai Nói Muốn Kết Hôn Cùng Tôi

11.770 chữ

15-05-2023

Edit: Qing Yun

Người đi đường hét lên, đủ loại âm thanh hỗn tạp.

“Cái gì thế?”

“… Mèo? Là mèo?!”

Iwanaga Kotoko cảm giác có một lực đẩy vào eo mình.

Chính lực đẩy này đã khiến cô tránh bị xe tải đâm thẳng vào mà chỉ bị cọ qua.

Cả người bị quăng ngã trên nền xi măng, cũng may cô đã điều chỉnh cảm giác đau đớn nên bây giờ không có cảm giác gì, chỉ là đầu óc choáng váng không nhẹ.

“Không có mắt à?!”

Xe tải nghênh ngang bỏ đi.

Đến khi tầm mắt mơ hồ nhìn rõ lại lần nữa, Iwanaga Kotoko lập tức nhìn thấy mèo Ragdoll ngã ở cách đó không xa, nó không nhúc nhích, không biết sống chết ra sao.

Mèo!

“Này—“

Fushiguro Megumi xông tới: “Cô không sao chứ?!”

Cậy ấy cẩn thận nâng Iwanaga Kotoko dậy, sau khi xác nhận cô không bị thương nặng thì mới bộc phát gầm nhẹ: “Cô bị ngu à?!”

“Mèo…”

Iwanaga Kotoko giả bộ hít mạnh vì đau, giọng nói cũng nhỏ: “Nhìn xem mèo sao rồi…”

“Bây giờ là lúc quan tâm mèo à?!”

“Megumi cũng rất quan tâm mèo đúng không, vừa rồi cậu nhìn nó mấy lần mà.” Iwanaga Kotoko còn nói không ngừng: “Sinh mạng của động vật và chúng ta là bình đẳng.”

“Tôi biết rồi.”

Fushiguro Megumi đi qua nâng mèo lên rồi đặt vào ngực cô.

“Nó không sao chứ? Sao lại chảy máu nhiều vậy, chúng ta mau đi tìm bệnh viện—“

Máu tươi dần thấm ướt váy cô.

“Chắc là bị thương ngoài da, thêm bị sợ hãi quá mức nữa.”

Vì trấn an cô, Fushiguro Megumi còn nói thêm: “Tôi từng nuôi động vật rồi, không sao đâu, cô đừng lo lắng.”

Cô bé được cứu không sao cả.

Người qua đường vây lại đây hỏi thăm, có người tốt nhặt chân giả mang đến cho cô.

“Có thể đừng lên không?”

Có thể, nhưng không muốn.

Iwanaga Kotoko làm bộ làm tịch thử một chút, sau đó tủi thân ngồi dưới đất nhìn Fushiguro Megumi: “Không được…”

Fushiguro Megumi nhìn như hoàn toàn không biết làm sao với cô.

Iwanaga Kotoko cảm thấy cơ thể bay lên, là cậy ấy bế bổng cô lên.

“Oa, nếu động tác này là Dazai làm thì tốt biết bao…”

Thiếu niên đầu nhím lạnh mặt nhìn cô.

“Cô nói cái gì?”

“A ha ha…”

Iwanaga Kotoko cười trừ: “Có nói gì đâu.”

Cô ngoan ngoãn nằm im, trong lòng ôm mèo nhỏ.

Mèo Ragdoll uể oải cuộn tròn trên bụng cô, nhiệt độ cơ thế nó cao hơn người, khiến cả vùng bụng của cô đặc biệt ấm áp.

“Tôi đưa cô đến bệnh viện trước.”

“Không, chúng ta đến bệnh viện thú y trước.”

Fushiguro Megumi như là biết cô muốn nói cái gì.

“Bệnh viện thú y ở ngay bên cạnh bệnh viện chúng ta muốn đến.

Chờ cô gặp bác sĩ xong tôi sẽ mang mèo sang đó giúp cô.”

Vậy còn được.

“Thế thì làm phiền Fushiguro-kun.”

“Lại nói tiếp, cô nhẹ quá đó.”

“Tôi mới 35kg thôi.”

Mèo có thể đẩy được cô phần lớn là do điều này.

Trong mắt người qua đường, khả năng chỉ là một con mèo đột nhiên nhảy ra.

Nhưng chỉ có cô mới biết, nếu không phải nó nhảy ra thì khả năng cô đã bị xe đâm trúng.

Không biết có phải vì thả lỏng hay không mà đầu óc cô hơi hôn mê, Iwanaga Kotoko nhắm mắt lại.

Trước khi mất ý thức, cô mơ hồ nghe được tiếng chậc lưỡi oán giận của Fushiguro Megumi.

“Cho nên… Tôi mới không thích người lương thiện…”

Người lương thiện? Cô mới không phải.

Cô đã để yêu quái đi cùng.

Bóng đè sẽ bám lên người tài xế, sau này chỉ cần ông ta lại gây tai nạn thì sẽ gặp ác mộng, cảm nhận được đau đớn chân thật.

Làm cả đời này ông ta không dám gây tai nạn nữa!

Iwanaga Kotoko cảm thấy mình ngủ rất giỏi.

Khi cô tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Nhìn quanh bốn phía, cô phát hiện đây là phòng bệnh.

Bên cạnh chất đầy hoa tươi và quà tặng.

Tình huống hiện tại là gì, mèo đâu? Fushiguro Megumi đâu?

Chân giả của cô được lau khô đặt ở một bên.

Iwanaga Kotoko ngồi ở mép giường đeo lên, vừa đi ra ngoài được vài bước thì nghe thấy tiếng mèo kêu.

Nơi phát ra là ba lô đựng mèo dưới đất.

“A, em ở đây à.”

Iwanaga Kotoko mở ba lô ôm mèo ra ngoài, nhẹ nhàng vuốt lông nó.

Chân trước và đầu mèo Ragdoll quấn băng vải, nó ngoan ngoãn hưởng thụ mà nằm ngủ trong lòng cô, hoàn toàn không còn như gần như xa của lúc trước.

… Dáng vẻ quấn băng vải càng giống Dazai hơn.

Lúc này có người đẩy cửa đi vào.

“A, cô tỉnh rồi.”

“Ngủ lâu thật đấy.”

Fushiguro Megumi đặt túi quần áo đã được giặt là lên đầu giường.

“Bác sĩ kiểm tra cho cô rồi, không có vấn đề gì cả.

Nếu không có chỗ nào không thoải mái nữa thì hôm nay có thể xuất viện.”

“Ngày hôm qua người nhà cô cũng đến… Cô nói gia cảnh nhà cô rất tốt, không ngờ lại là nhà Iwanaga kia, chẳng trách bị người ta theo dõi.”

“Những món đồ kia là bố mẹ cô bé được cô cứu kia mang tới, bọn họ nói hôm nào sẽ tự đến cảm ơn cô.”

“Nếu không sao thì làm thủ tục xuất viện đi rồi tôi đưa cô đi ăn nhé? Gần đây có quán ăn rất ngon.

Tôi đã xin nghỉ học rồi… Ánh mắt đó của cô có ý gì?”

Nói như thế nào đây, Fushiguro-kun không quá giống những gì cô đã tưởng tượng.

“Thế mà cậu lại xin nghỉ, không phải học sinh cá biệt đều tự động trốn học à?”

Fushiguro Megumi: “……”

Iwanaga Kotoko chú ý tới vài vết cào mới xuất hiện trên mặt và tay cậu.

“Những vết thương trên người cậu…”

Không phải như cô nghĩ đâu nhỉ?

Fushiguro Megumi: Ha hả.

Theo tầm mắt giết người của đối phương, Iwanaga Kotoko cúi đầu nhìn mèo trong lòng ngực.

Mèo Ragdoll ngẩng đầu nhìn cô: “Meo~”

Nghe đặc biệt ngây thơ vô tội.

Iwanaga Kotoko lại nhìn về phía Fushiguro Megumi lần nữa: “Có thể làm bạn gái kích động thành như vậy, sức chiến đấu không tồi nha Megumin.”

“???”

“Đây không phải người cào, là mèo cào, vừa nhìn là có thể nhận ra có được không? Cô bao che con mèo này quá đó!”

“Còn nữa, Megumin là cách gọi quái quỷ gì, đổi ngay!”

Fushiguro Megumi đi đến trước mặt cô, cậu ấy túm gáy mèo xách lên.

“Đừng như vậy, nó đang bị thương mà.”

Cậu và Gojo Satoru không hổ là thầy trò.

“Không sao, nó không có vấn đề gì, chỉ bị cọ xước da, rơi ít lông thôi.

Lúc ở bệnh viện thú y nó nhìn thấy băng vải là sống chết không chịu thả ra.”

Mèo này thanh tinh sao.

Chẳng lẽ……

Iwanaga Kotoko đột nhiên có phỏng đoán lớn mật nào đó.

… Không, Dazai không biết khoang trò chơi mới đúng, trừ phi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi.

Fushiguro Megumi thả lại mèo vào lòng cô, nó lập tức ngoan ngoãn lại.

Fushiguro Megumi chậc một tiếng.

“Khả năng lớn là mèo đực… Lúc bác sĩ thú y kiểm tra, làm thế nào nó cũng không cho xem, có điều kiểm tra sức khỏe thì nó chịu làm, mèo rất khỏe mạnh, trên người cũng rất sạch sẽ không có bệnh gì cả.”

Cậu ấy hơi chần chờ, hỏi: “Cô muốn nuôi à?”

“Đương nhiên,” Iwanaga Kotoko cười nói: “Động vật dễ ở chung hơn người nhiều, không phải sao.”

Fushiguro Megumi lộ ra nụ cười phát ra từ nội tâm đầu tiên kể từ khi gặp tới giờ.

“Không sai.”

Iwanaga Kotoko cúi đầu hôn một cái lên tai mèo Ragdoll.

“Cảm ơn em đã cứu chị.”

Tai mèo khẽ phe phẩy, không biết là do nghe hiểu hay là phản xạ có điều kiện, sau đó nó cuộn mình lại không để ý tới cô nữa, như là đang thẹn thùng.

Iwanaga Kotoko ôm mèo rời khỏi bệnh viện cùng Fushiguro Megumi.

Vốn là Fushiguro Megumi muốn bỏ mèo vào ba lô, nhưng cậu ấy vừa vươn tay đến là mèo lập tức nhe răng trợn mắt.

Không còn cách nào khác, chỉ đành để Iwanaga Kotoko tiếp tục ôm.

Mới vừa bước chân ra cổng bệnh viện, cả hai đã giật mình vì tiếng hô to.

“Anh Fushiguro!”

“Chào chị dâu!”

“Chúc mừng chị dâu xuất viện!!!”

Iwanago Kotoko và Fushiguro Megumi đều nghệt mặt.

“… Các cậu đang nói gì đó?”

“Anh Fushiguro đừng phủ nhận, mọi người thấy cả rồi!”

“Chị dâu vừa gặp chuyện là anh lập tức bế cô ấy lên ngay, sau đó lấy tốc độ chạy 100m nước rút để lao đến bệnh viện, quá cảm động!”

“Nghe nói lúc ấy anh lo lắng tới suýt khóc.”

“Anh Fushiguro nhất định phải từ đồng phục đến váy cưới nhé!”

“Các cậu…”

Fushiguro Megumi siết chặt nắm tay, sắc mặt đen lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

“Anh Fushiguro và chị dâu đã tiến triển đến bước nào rồi!”

“Các cậu câm miệng hết cho tôi!”

Hai tai Fushiguro Megumi đỏ bừng.

Một trận ẩu đả do thẹn quá thành giận nổ ra, tiếng kêu đau vang lên bên tai không dứt.

… Chỗ này cứ giao cho Fushiguro xử lý đi thôi.

Iwanaga Kotoko yên lặng đứng một bên.

Cô cảm nhận được sự vui vẻ khi xuất viện, chỉ là cảm xúc không quá giống cô tưởng tượng.

Sau khi dạy dỗ các thiết niên bất lương xong, cuối cùng bọn họ cũng có thể đi ăn cơm.

Chỉ là vốn dĩ mèo Ragdoll đang ngoan ngoãn nghe lời đột nhiên lại trở nên nghịch ngợm, cô và Fushiguro Megumi sóng vai đi cùng nhau, mèo liền dò nửa người ra từ tay cô, nó duỗi chân trước ra sức đẩy Fushiguro Megumi sang bên.

Thậm chí khi bọn họ ngồi xuống ăn cơm, mèo Ragdoll còn nhảy ngay tới ghế giữa chiếm chỗ, ngăn cách cô và Fushiguro Megumi.

Iwanaga Kotoko: “……”

Fushiguro Megumi: “… Con mèo này của cô… Tính chiếm hữu rất mạnh.”

Sau khi cơm nước xong, xe trong nhà đã chờ ở bên ngoài từ khi nào.

“Fushiguro, từ từ…”

Iwanaga Kotoko lấy một hộp quà từ tay cấp dưới: “Cái này cho cậu.”

Cô cười ngâm ngâm nói: “Là quà cảm ơn cậu đã chăm sóc hai ngày nay.”

Mới đầu Fushiguro Megumi không muốn nhận, nhưng dưới thế công bằng ngôn ngữ của cô, cậu ấy đành miễn cưỡng nhận lấy.

“Trong nhà Fushiguro có người thích ăn đồ ngọt không, hộp quà đều là những món bán chạy của chúng tôi, rất thích hợp mang về đó.”

Cô cố tình dẫn đường.

Quả nhiên, Fushiguro Megumi vừa thấy liền nghĩ tới người nào đó, sắc mặt cậu đen lại.

“Chắc chắn tên kia sẽ rất vui… Chậc, dị ứng thành như vậy còn ăn.”

“Ai vậy?”

Iwanaga Kotoko làm bộ không biết.

“Một người đàn ông đầu bạc kì quái,” nhìn Fushiguro Megumi như khó có thể nói ra: “Mua không ít đồ ngọt của nhà Iwanaga, tên là Gojo Satoru, nói không chừng cô có biết.”

“A!”

Iwanaga Kotoko vỗ tay, ra chiều ngạc nhiên.

“Thì ra là anh Gojo!”

“Cô có biết à?”

“Có có, anh Gojo là khách hàng VIP của cửa hàng chúng tôi.”

“!”

Fushiguro Megumi cũng hiểu ra.

“Chẳng lẽ… Cô chính là cô bé học sinh cấp ba nhà Iwanaga, người theo đuổi cuồng nhiệt mà thầy ấy kể?”

Biểt cảm trên mặt Iwanaga Kotoko cứng lại.

Rốt cuộc Gojo Satoru đã nói gì với người quanh anh ta vậy.

Như là nhìn ra sự phẫn uất của cô, Fushiguro Megumi nói: “Tính thầy ấy là vậy, cô đừng để ý.

Thầy cũng không có ác ý đâu.”

Cậu ấy dừng giây lát rồi nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không coi là thật.”

Hu hu, đột nhiên cảm thấy Megumi chính là thiên sư.

Sau khi tạm biệt Fushiguro Megumi, Iwanaga Kotoko ngồi xe về nhà.

Không biết tại sao mèo Ragdoll lại không vui, nó cuộn mình ngồi ở một cái ghế khác, chỉ để lại cho cô phía sau lưng.

Iwanaga Kotoko nhìn thông tin trên giao diện:

【 Fushiguro Megumi · giá trị ràng buộc: 30】

Nhiều như vậy sao.

Cô và Gojo Satoru dây dưa lâu như vậy mà giá trị ràng buộc chỉ mới có 10 điểm mà thôi.

Xem như nhờ họa được phúc đi.

Cô vốn định lấy sự kiện “Anh hùng cứu mỹ nhân” để bắt đầu, sau đó dần thân thiết với Fushiguro Megumi, rồi mới tìm cơ hội nhắc tới Gojo Satoru.

Bởi vì đứng ở góc độ của cô, cô biết chuyện giữa Gojo Satoru và Fushiguro Megumi từ trước.

Nhưng đứng dưới góc độ của Fushiguro Megumi, cô không biết cậu và Gojo Satoru quen nhau.

Đột nhiên tiếp cận sẽ khiến Fushiguro Megumi nghi ngờ.

Chuyện cứu bé gái là chuyện ngoài ý muốn, xem kết quả thì không xấu.

Cô tranh thủ được lòng tin của Fushiguro Megumi, bây giờ còn có được số điện thoại của cậu ấy.

Bước tiếp theo chính là tìm hiểu Gojo Satoru thông qua cậu ấy, thậm chí lúc cần thiết có thể nhờ Megumi giúp chút chuyện.

Suy nghĩ xong.

Iwanaga Kotoko quay sang nhìn mèo Ragdoll, cô đỏa mắt một vòng rồi nhào qua ôm mèo vòng lòng.

Thấy mèo không trốn, cô được voi đòi tiên, dùng mặt cọ lên người mèo.

“Sao lại không vui vậy… Dazai.”

Mèo Ragdoll không để ý tới cô.

“Gọi em là ‘Dazai’ nhé, đây chính là tên bạn trai chị.”

“Anh ấy và em giống nhau, tóc nâu đen, lúc nào cũng mặc áo khoác màu đen.”

Dazai mặc âu phục màu đen rất tuấn tú, cũng có thể khống chế được khí chất Mafia, đây gọi là lụa đẹp vì người sao.

“Đêm nay ngủ cùng nhau nhé, giường của chị ấm lắm.”

Mèo Ragdoll vẫn không nhúc nhích.

Sao lại thế này, không phải mèo Ragdoll rất quấn người à.

Cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

Bèn dùng hai tay lật ngửa người mèo tay, một tay thò xuống tìm kiếm.

“Lại nói tiếp, vẫn chưa biết em là mèo cái hay mèo đực đâu.”

Nếu là mèo được thì phải đi tuyệt dục..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!